Một bên khác, cạnh người lão giả gầy còm vừa lặng yên xuất hiện một miếng ngọc giản màu tím sậm. Linh quang lưu chuyển bên trong ngọc giản. Rất nhanh, cả ngàn vạn tia lôi hỏa đồng thời tuôn ra, hóa thành một biển lửa màu tím sậm, bao trùm thân thể lão giả vào bên trong.
Phía tu sĩ áo bào tro bên kia lại vang lên từng chuỗi Phạn âm du dương, ngay sau đó từng đoá sen vàng óng ánh bay từ chỗ sâu bên trong hư không ra, đồng thời một vị Kim Cang Pháp Tướng với khuôn mặt mơ hồ, cao tới mấy chục trượng trực tiếp bay lơ lửng ngay phía trước người gã.
Một bàn tay khổng lồ phảng phất như được đúc từ tinh kim từ trên trời giáng xuống. Trên bàn tay có từng đường hoa văn màu ám kim, dường như bên trong còn ẩn chứa chân ý của Phật môn, chỉ cần thoáng nhìn một cái, trong lòng sẽ không khỏi trào dâng cảm giác thần phục, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn đi ngăn cản.
Mười mấy hơi thở sau, Lục Huyền cầm trên tay một cái đèn lồng màu trắng tinh, dưới đèn lồng có vô số sợi tua rua màu đỏ tươi đang bay phất phới. Bên trong đèn lồng có một chiếc đèn cầy màu trắng bệch, phía trên xuất hiện ba gương mặt mơ hồ chen chúc vào nhau, có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng của ba gã tu sĩ vừa rồi bên trong đó.
"Đáng tiếc là Nam Minh Lôi Hỏa quá mức bá đạo, đã trực tiếp đốt thân thể lão giả kia thành bột mịn rồi, nếu không phải ta kịp thời ra tay, e rằng luồng thần hồn này cũng sẽ bị đốt thành hư vô mất." Lục Huyền nhẹ nhàng lắc lư Dẫn Hồn đăng trong tay, âm thầm cảm khái nói.