"Vậy Thạch mỗ sẽ không khách khí." Thạch Tử Thần nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui sướng điên cuồng. Về cơ bản, gã vẫn luôn tin tưởng rằng Lục Huyền đang nắm giữ một loại dị thuật câu cá đặc thù nào đó, bằng không sẽ rất khó giải thích được vì sao mỗi lần hắn vừa xuất hiện kiểu gì cũng có thể nhận được một khoản thu hoạch khá lớn.
Lúc trước, sau khi Lục Huyền rời khỏi, gã từng đi đến vị trí câu của đối phương, vốn nghĩ có thể lây dính một chút may mắn, không ngờ ngồi đợi suốt mấy tháng ròng, thậm chí cả một - hai năm cũng không thu hoạch được gì.
Đến hiện tại, cuối cùng gã cũng có thể ở gần một chút để quan sát xem đến cùng là Lục Huyền đã câu cá như thế nào, thậm chí nếu có thể học trộm được một - hai thủ đoạn của hắn, thì khẳng định là kiếp sống câu cá sau này của gã cũng sẽ được lợi vô cùng.
Tối thiểu nhất cũng có thể lây dính một chút phúc duyên thâm hậu của đối phương.
"Lần này, ta nhất định phải nhìn thật kỹ xem rốt cuộc là Lục đạo hữu ngươi thả câu linh ngư như thế nào! Ngồi câu cùng một chỗ, cùng một đoạn thời gian, cần câu của ta là pháp khí ngũ phẩm, cao hơn một phẩm giai so với Lục đạo hữu ngươi, ngay cả phẩm chất dây câu, lưỡi câu cũng tốt hơn ngươi rất nhiều.”