Đập vào mắt là một cảnh tượng kỳ dị. Chỉ thấy một đóa linh hoa đang nở rộ, dưới thanh quang mênh mông chiếu rọi, có một luồng hư ảnh cự hoa khe khẽ xoay tròn. Bên trong hư ảnh có từng luồng dị phong thổi qua với cường độ không đồng nhất, hoặc như gió nhẹ phất qua mặt, chỉ đủ để nhẹ nhàng vuốt ve thể xác và tinh thần, hoặc như gió bão càn quét, hung hăng tàn phá bừa bãi xung quanh.
Ở chính giữa linh hoa có một quầng sáng màu trắng đang lập loè toả sáng.
“Đây là đoá linh hoa tại tầng thứ nhất Tốn Phong Cung của Bát Trọng Cung nở rộ rồi?” Lục Huyền âm thầm suy đoán, rồi ngay sau đó, tâm thần ngưng tụ trên Bát Trọng Cung.
“Vấn đề là linh hoa tầng thứ nhất nở rộ nên chưa thể thu hoạch được. Nhưng vẫn có thể thu hoạch phần thưởng từ quầng sáng do linh hoa tầng thứ nhất mang đến.”
Hắn ôm theo chờ mong tràn ngập trong lòng, khẽ nín thở ngưng thần, sau đó giơ tay nhẹ nhàng chạm vào quầng sáng màu trắng. Cũng giống như cảnh tượng đã từng nhìn thấy cả nghìn vạn lần trước đó, quầng sáng lặng lẽ vỡ tan, những điểm sáng nhỏ bé phóng lên đầy trời, trong nháy mắt đã hình thành một dòng sông ánh sáng nhỏ dài, chui vào trong cơ thể Lục Huyền.