Dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của bản thân, hiện giờ Cát Phác đã tu hành đến cảnh giới Kết Đan trung kỳ, cũng trở thành một trong những đệ tử hạch tâm của Kiếm Tông rồi.
Thân phận và địa vị dù cách biệt một trời một vực với lúc còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông, nhưng gã đã thành thói quen, chỉ là thi thoảng vẫn sẽ nhớ lại khoảng thời gian ở tông môn lúc trước. Trong những ký ức đó thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Lục Huyền.
Gã dằn lại nỗi lòng, cung kính thưa với thanh niên trước mặt: “Hồi bẩm sư huynh, đúng là sư đệ đến từ Đông Hoang thuộc Vân Hư Vực. Lúc trước, toàn bộ Đông Hoang bị vô số yêu ma xâm nhập, tu sĩ tử thương vô số, thậm chí còn có mấy vị Kết Đan Chân Nhân vẫn lạc, đến cuối cùng, mấy vị Chân Quân trong tông môn đành phải bất đắc dĩ hộ tống một phần đệ tử hạch tâm di chuyển đến Động Huyền giới, trở về Kiếm Tông.” Cát Phác kể lại đơn giản.
“Ta cũng từng nghe nói về chuyện yêu ma xâm nhập. Trước mắt ta có một chuyện khác cần tìm ngươi. Ly Dương cảnh trong Trung Châu thất cảnh của Vân Hư Vực có một tông môn tên là Ly Dương Đạo Tông, thực lực cường đại, qua một đoạn thời gian ngắn nữa, ở đó sẽ tổ chức Vạn Linh đại hội, Kiếm Tông cũng được mời tới. Chuyến tham dự đại hội lần này sẽ do Hoàn Chân Kiếm Chủ dẫn đầu, đồng thời ngài sẽ dẫn theo một số đệ tử của Kiếm Tông cùng đi qua bên đó.”
“Ngươi rời khỏi Vân Hư Vực đã nhiều năm như vậy, không biết có hứng thú trở về thăm lại nơi đó một lần hay không?” Thanh niên kia ôn hòa hỏi.