“Lục đạo hữu có điều không biết rồi, linh trí của đám sinh linh bên trong Chân Hà đều khá đơn giản. Chúng nó đời đời kiếp kiếp đều sinh sống bên trong Thiên Bảo Chân Hà, nhục thân sớm đã dung hợp với nước sông, linh trí được nước sông gột rửa thời gian dài, có thể nói là chỉ còn lại bản năng cơ bản nhất, bởi vậy mới không dễ gì phát hiện được cạm bẫy đang ẩn sau đống mồi câu kia.” Tu sĩ trung niên truyền âm nói với Lục Huyền.
“Thì ra là thế.” Lục Huyền khẽ gật đầu.
“Bởi vậy Lục đạo hữu phải nhớ không nên tiến vào trong Chân Hà, tránh chuyện bị lạc mất thần hồn, bị đồng hóa nhục thân, cuối cùng biến thành cái xác không hồn. Ta thả câu ở Thiên Bảo Chân Hà đã hơn trăm năm, nhưng không chỉ một lần được chứng kiến cảnh thi hài của tu sĩ bị câu lên đâu.” Thạch Tử Thần nói.
“Đa tạ Thạch đạo hữu đã nhắc nhở, Lục mỗ nhất định sẽ thật cẩn thận.” Lục Huyền vội lên tiếng đáp.
Hai người trao đổi qua loa vài câu, sau đó mỗi người lại như một khối hóa thạch, không hề nhúc nhích, chỉ một mực đắm chìm trong quá trình câu bảo vật. Bất tri bất giác đã qua ba ngày, Lục Huyền vẫn không có thu hoạch gì như cũ.