Linh thức của Lục Huyền đảo qua, rất nhanh đã phát hiện một nữ tu tóc bạc nét mặt mạnh mẽ đang đứng bên ngoài động phủ.
Nàng chính là Diệp Huyền Ngân đã kết bạn với hắn khá lâu rồi, xem trạng thái của nàng lúc này có vẻ đã tốt hơn lúc trước tới nhiều.
“Thì ra là Diệp đạo hữu, Lục mỗ không thể tiếp đón từ xa, mong đạo hữu thứ lỗi.” Lục Huyền nhanh chóng bay tới cửa động phủ, nghênh đón Diệp Huyền Ngân vào trong.
“Diệp đạo hữu, đã lâu không gặp, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?” Sau khi hai người tiến vào sân nhỏ yên tĩnh, Lục Huyền bưng linh quả linh tương lên, thân thiết cười hỏi.
“Nhờ Lục đạo hữu quan tâm, ta đã hoàn toàn khôi phục như thường. Thậm chí trong tình cảnh sống còn như vậy, ta bế quan mấy tháng, lại có chút cảm ngộ, nhờ thế mà may mắn đột phá đến Kết Đan trung kỳ.” Trên mặt Diệp Huyền Ngân hiện lên ý cười thản nhiên, thoáng cái đã khiến ngũ quan vốn sắc bén ác liệt của nàng trở nên dịu dàng hơn hẳn.