Tuy nhiên Lục Huyền lại cảm nhận được một luồng sức mạnh dâng trào, cực kỳ hăng hái muốn tiến về phía trước bên trong thân thể nhỏ yếu của chúng. Loại cảm giác này lập tức gây ảnh hưởng, như truyền cho người ta một loại sức sống mãnh liệt, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Lục Huyền dò xét một vòng linh điền, xác nhận tất cả linh thực đều ở tình trạng tốt, đang định trở về trong phòng lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn đi tới mở cửa, lập tức trông thấy thiếu niên tên là Dư Kiệt, đang cầm một cái bình ngọc màu trắng trong tay.
"Lục tiền bối, ta tới đây đưa cho ngài máu của Bích Thủy Mãng." Thiếu niên tái nhợt nhìn thấy Lục Huyền thì mỉm cười nói, để lộ ra hàm răng bén nhọn trong miệng.
"Vất vả cho ngươi rồi, mời vào." Lục Huyền dẫn thiếu niên đi vào đình viện.
Đột nhiên một bóng đen rơi xuống trước mặt thiếu niên, Đạp Vân Linh Miêu dùng con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm vào cổ của Dư Kiệt, lại từ từ đi lượn vòng quanh người cậu bé.