“Nếu tiền bối không chê, vãn bối tình nguyện tiếp tục đi theo tiền bối.” Hồng Khinh Hải nghe xong, không có lấy một chút do dự nào đã lập tức quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt cực kỳ kiên định.
“Nghĩ kỹ chưa? Nếu tiếp tục đi theo Lục mỗ thì ngươi không còn được tự do nữa đâu.”
“Nguyện vì tiền bối ra sức khuyển mã!” Hồng Khinh Hải lại kiên định bày tỏ thái độ thêm một lần nữa.
Với gã, lựa chọn thứ hai chỉ là một đống thùng rỗng kêu to, tưởng ghê gớm lắm mà chẳng có tích sự gì, nó khác biệt một trời một vực với lựa chọn thứ nhất.
Lúc trước, vì đắc tội với hậu đại của Đại Nho trong Tắc Hạ học cung, cuối cùng gã chỉ có thể rời khỏi Đại Hạ cảnh, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tới được Ly Dương cảnh này, sống cuộc đời rày đây mai đó, đầu đường xó chợ. Không ngờ lại ngoài ý muốn được Lục Huyền chọn trúng, từ đó tiến vào khu động phủ này, cung cấp hoàn cảnh văn khí cho một gốc linh thực Nho đạo cao giai.