"Vậy hạt sen màu trắng bạc vừa rồi thì sao?" Vị tu sĩ kia còn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi.
"Thực xin lỗi, đó cũng là một hạt cuối cùng." Trên mặt Lục Huyền hiện lên một tia áy náy, hắn khẽ lắc đầu nói. Thật ra trong túi trữ vật của hắn vẫn còn không ít hạt Lôi Bạo Liên, nhưng lại không muốn bán cho đám tu sĩ ở đây.
Thứ nhất, có lẽ mỗi tu sĩ ở đây sẽ cần ba hạt sen, khẳng định là số lượng trong tay hắn không đủ chia cho tất cả những người có nhu cầu. Thật ra hắn cũng không lo lắng về sự thiếu hụt, chỉ lo lắng chia chác thiếu công bằng, so với đắc tội một bộ phận tu sĩ, còn không bằng dứt khoát phân rõ ranh giới, dứt khoát không lấy ra bất cứ hạt Lôi Bạo Liên nào.
Thứ hai, nếu bọn họ thực sự có hạt Lôi Bạo Liên để dâng lên thì đúng là có thể thu được bảo vật cao giai từ trong tay Thôn Bảo Lôi Thiềm. Nhưng nếu nhóm tu sĩ đi tới nhổ lông dê quá nhiều thì rất có thể hắn sẽ đắc tội với Lôi Hỏa Chân Quân.
Bởi vậy, Lục Huyền vẫn kiên trì với cách nói mình không còn hạt sen nữa, đến cuối cùng mọi người đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.