Mũi kiếm xẹt qua không khí, phát ra âm thanh nhẹ nhàng êm tai.
“Thanh kiếm này tên là ‘Thiền Minh’.” Hắn ta cúi đầu nhìn thứ trong lòng bàn tay:
“Chính là do sư tôn của ta - Huyền Diêu thượng nhân ban tặng, nhanh nhẹn lại sắc bén, giết người trong vô hình, vẫn mong Thủ Triết lão đệ sẽ cẩn thận một chút.”
Vương Thủ Triết tỏ vẻ không hề bận tâm, dùng tay xoay một vòng trên chiếc nhẫn trữ vật, một thanh trường kiếm cổ xưa vừa nặng vừa dày vừa dài liền được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Thanh kiếm này dài khoảng bốn thước ba tấc, toàn thân hiện lên màu đồng nặng nề, linh quang ẩn giấu, phù văn cổ xưa như ẩn như hiện, trong vẻ khiêm tốn lại lộ ra sự bất phàm.