Trong lầu hai Thính Hà Hiên.
Trần Phương Kiệt uống Linh trà Hồng Nương tử nói: “Ta nghe nói Lưu Vĩnh Châu này cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm rồi, năng lực và thiên bẩm đều không tồi, chỉ đáng tiếc không phải là đích tử trong nhà, đời này khó mà đi được Linh Đài chi lộ. Thủ Triết, phụ thân người ta vừa chết, chúng ta ức hiếp người ta như vậy có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Trần huynh đúng là hào kiệt nghĩa khí, nhưng Vương Thủ Triết ta cũng không phải hạng tiểu nhân gian nịnh.” Vương Thủ Triết hớp một ngụm trà, sau đó không nhanh không chậm nói, “Ban đầu, khi Vương Mai lựa chọn tiếp xúc với đối tượng, đều đã điều tra và lựa chọn trước. Lưu Vĩnh Châu này cũng không phải hạng người tốt gì, khi đoàn thuyền đánh cá của hắn hoạt động trên sông, nếu gặp được một số đối tượng thích hợp, ví dụ như các thuyền buôn, thuyền chở hàng đơn lẻ không có năng lực lớn...”
“Ngươi nói... thủy phỉ?” Biểu tình của Trần Phương Kiệt lập tức ngưng trọng căm phẫn, “Đường đường là một tử đệ thế gia mà lại có thể làm ra chuyện bệnh hoạn như vậy.” Đông Cảng Trần thị kiếm cơm dựa vào đường thủy, trước nay đều cực kỳ căm ghét thủy phỉ hải tặc.
“Cũng không phải hắn bệnh hoạn, chỉ là gặp phải một gia tộc phản tặc cậy thế mà thôi.” Vương Thủ Triết thản nhiên nói, “Gia phong của gia tộc này vốn chỉ mưu cầu lợi ích, không từ thủ đoạn, cộng với tên gia chủ Vương Thắng Nghiệp tham lam vô độ, dục vọng cướp đoạt tài nguyên vĩnh viễn không có chừng mực, đi đến con đường này cũng là chuyện sớm muộn.”
“Chỉ có điều bọn chúng làm cực kỳ bí mật, xong việc không lưu lại nhân chứng và thuyền, khó có thể bị người ta phát hiện. Dù sao thì An Giang này uốn lượn vạn dặm không đứt đoạn, chứa đựng vô số nguy hiểm, thuyền xảy ra chuyện không phải hiếm. Lục thúc Định Hải nhà ta cũng thi thoảng phát hiện một số dấu vết của đối phương để lại, sau đó mới điều tra ra được. Hơn nữa, theo đó tiếp tục điều tra, chuyện xấu do Lưu Vĩnh Châu này làm không chỉ là thủy phỉ, chỉ là phần lớn đều làm việc thay gia chủ Lưu Thắng Nghiệp.”
“Ác đồ như vậy chết cũng không tiếc.” Trần Phương Kiệt hung hãn nói, “Huống hồ cả Lưu thị từ đầu đến đuôi đều đã thối rữa đến tận xương cốt. Thủ Triết, ngu huynh sẽ toàn lực ủng hộ ngươi diệt trừ Lưu thị, xem như là thay trời hành đạo.”
“Đa tạ Trần huynh.” Vương Thủ Triết dùng trà thay rượu kính một chén.
“Hai vị công tử, mời uống trà nghỉ tạm ở đây một chút.” “Chung Lạc Tiên” mỉm cười, “Thiếp thân đi thay trời hành đạo, một lát sẽ về.”
...
Dưới chỉ thị của Vương Mai, thị nữ đã dẫn Lưu Vĩnh Châu vào đình nghỉ mát của “Thính Hà Hiên”. Từ góc độ uống trà của hai người Vương Thủ Triết, vừa hay có thể xuyên qua tấm mành mỏng, từ trên cao nhìn xuống tình cảnh trong đình.
Chung Lạc Tiên đã chờ đợi trước, dáng vẻ thoải mái phóng khoáng, ngược lại càng thêm ý vị của thiên kim nhà quyền quý.
Lưu Vĩnh Châu vào đình nghỉ mát, học theo vẻ tao nhã lịch sử của quý công tử hành lễ nói: “Vĩnh Châu bái kiến tiểu thư Lạc Tiên.” Giữa trán hắn có bi thương và lệ khí không thể tiêu tán.
“Lưu công tử...” Chung Lạc Tiên thở dài thật sâu, “Người đã mất rồi, vẫn mong cố nén bi thương. Ngồi trước rồi nói.”
Nói xong, nàng đích thân đun trà chiêu đãi.
“Đa tạ Lạc Tiên tiểu thư.” Lần đầu tiên uống trà do Lạc Tiên pha, Lưu Vĩnh Châu thụ sủng nhược kinh mà kinh sợ, “Không biết lần này Lạc Tiên tiểu thư mời...”
Lương thần mỹ cảnh như vậy, bóng đêm trêu người, Lạc Tiên mời hắn đến, lẽ nào là... Lúc này, tâm tình bi lụy mất phụ thân của Lưu Vĩnh Châu đã tiêu tán đi nhiều.
“Lần này mời công tử đến là muốn cáo biệt với công tử.” Trong ngữ điệu của Chung Lạc Tiên lộ ra một tia xa cách và lạnh nhạt.
“Hả?” Lưu Vĩnh Châu suýt chút đã làm rơi chén trà, vô cùng hoang mang nói, “Lạc Tiên muốn đi! Tại sao vậy? Lẽ nào là Vĩnh Châu chiêu đãi không chu toàn sao? Hay là...” Trong lòng hắn căng thẳng, nhớ đến vị công tử ca kiêu ngạo bá đạo đó.
“Lưu công tử chiêu đãi rất tốt, Lạc Tiên đa tạ ngươi đã sai người tặng Linh trà Hồng Nương Tử, trà rất ngon.” Cảm giác xa cách trong ngữ điệu của Chung Lạc Tiên càng trở nên mãnh liệt hơn, “Đợi sau khi Lạc Tiên trở về gia tộc sẽ sai người biếu trả gấp đôi.”
“Chuyện, chuyện, chuyện này...” Lưu Vĩnh Châu lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng dậy nói, “Lạc Tiên, Vĩnh Châu đã làm sai gì sao? Nàng có thể chỉ ra, ta chắc chắn sẽ sửa.”
“Không, người sai là Lạc Tiên chứ không phải là Lưu công tử.” Trong ánh mắt của Chung Lạc Tiên xẹt qua vẻ đau khổ và thất vọng, “Vốn tưởng công tử là... Được rồi được rồi, trách chỉ trách Lạc Tiên quá đơn thuần.”
Lưu Vĩnh Châu nhất thời lạnh lẽo cả người, gần như nghĩ ra gì đó, vội giải thích: “Lạc Tiên hiểu lầm rồi, cha ta là bị Vương thị mưu hại. Vương Định Tộc, Vương Thủ Triết đáng ghét đó! Lưu Vĩnh Châu ta tuyệt đối sẽ không tha cho chúng.” Trong ánh mắt của hắn lộ ra hận ý nồng đậm.
“Lưu Vĩnh Châu, ngươi quá khiến ta thất vọng rồi.” Chung Lạc Tiên nói năng hơi kịch liệt, tựa như khó bình tĩnh, “Ta vốn cho rằng ngươi là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất có thể dựa dẫm được, nhưng không ngờ lại là một kẻ ngốc không biết phải trái đúng sai, trắng đen bất phân. Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Trong lúc kích động, nàng ấn giữ lồng ngực nhăn mày tựa như hơi đau đớn.
“Lạc Tiên, ta, ta...” Lưu Vĩnh Châu hoảng loạn, cầu xin nói, “Nàng muốn đánh muốn mắng đều không sao cả, tuyệt đối đừng khiến bản thân tức giận. Nếu không, nàng nói xem rốt cuộc ta làm sai ở đâu, ta sửa, ta thật sự sẽ sửa.”