Một quyền kia, chính diện đụng phải một trảo của Bá Quân lão tổ.
“Oanh!”
Hai cỗ năng lượng xung kích cùng một chỗ, khí lãng khuếch tán bốn phương tám hướng.
Bá Quân lão tổ lăng không bay ngược về sau hơn mười trượng, mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình. Trên mặt lóe lên ửng hồng một cái rồi biến mất, hiển nhiên là ăn chút thua thiệt, sau đó chậm rãi bay xuống đất, sắc mặt của hắn tức giận đến cực hạn: “Là ngươi, Công Tôn Mãng!”
Địa bàn chủ yếu của Triệu thị ở đối diện Sơn Dương Công Tôn thị, hắn và Công Tôn Mãng đã từng đánh “Quan hệ” hai lần, không lạ lẫm gì nhau.
Sau khi Mãng lão tổ đánh một kích thành công, cũng như trọng chùy rơi xuống đất, hai chân đập ra một cái hố trên nền đá.
Hắn cười lạnh nói: “Triệu Bá Quân, ngươi không để ý quy củ luận bàn, ra tay đối với một đứa bé mười hai tuổi. Lần này lan truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi chắc chắn vứt hết.”
“Ngươi...” Bá Quân lão tổ tức giận công tâm, kém chút phun ra một ngụm máu: “Công Tôn Mãng, ngươi chớ có ngậm máu phun người, lão phu chỉ là sốt ruột cho nên ra tay ngăn cản nha đầu kia giết cháu trai của mình.”
Công Tôn Mãng cũng chỉ là cố ý chọc hắn một câu mà thôi, việc này chưa thành, dĩ nhiên không làm gì được một vị lão tổ. Thế nhưng sự tình thừa cơ bỏ đá xuống giếng, giảm uy vọng của Triệu thị xuống một chút, hắn há có thể bỏ lỡ? Lúc này cao giọng nói: “Là đúng hay sai tự có công luận, hôm nay hơn nghìn người tận mắt nhìn thấy tất cả, hiển nhiên sẽ tuyên truyền những chuyện này ra ngoài.”
Bá Quân lão tổ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ân oán giữa chúng ta và Vương thị, tạm thời không nói đến đúng sai. Nhưng mà liên quan gì đến người Sơn Dương các ngươi đến nhúng tay? Chẳng lẽ, ngươi chuẩn bị bốc lên chiến tranh quan hệ thông gia sao?”
Công Tôn Mãng cười ha ha nói: “Triệu Bá Quân, đừng chụp mũ lớn như thế cho lão phu, lão phu chỉ rảnh rỗi tới thăm viếng tằng ngoại tôn Vương Thủ Triết mà thôi. Trùng hợp đụng phải hai nhà Lưu Triệu các ngươi đánh tới, cũng trùng hợp không quen nhìn ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, đường đường là lão tổ lại khi dễ một tiểu nữ oa mười hai tuổi. Nếu ngươi muốn luận bàn, ta tùy thời phụng bồi đến cùng.”
Bá Quân lão tổ cũng có chút nghi ngờ không thôi.
Theo lý thuyết, lần này bọn hắn đến Vương thị nháo sự lập uy, vốn là hành động lâm thời quyết định, cho dù Công Tôn Mãng nhận được tin tức thì cũng chạy tới không kịp.
Chẳng lẽ, Công Tôn Mãng này thật sự trùng hợp đến đây làm khách sao?
Có điều, hắn thấy lúc này không phải là thời điểm tranh luận việc này cùng Công Tôn Mãng, nhìn thấy tằng chắt trai nhà mình còn đang lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, lúc này tức giận nói: “Tiểu nhi Vương thị lớn mật, nếu như Triệu Đỉnh Đằng đã bị thua, vì sao còn thúc giục độc trùng tra tấn hắn?”
Vương Lạc Tĩnh vừa định nói chuyện, Vương Thủ Triết lại đứng ở trước mặt nàng, ngữ điệu bình tĩnh và ôn tồn lễ độ nói: “Luận bàn nhất đạo, có tổn thương lẫn nhau cũng không thể tránh được. Huống chi Triệu Đỉnh Đằng kia khỏe mạnh như trâu, uy vũ bất phàm, ý chí kiên định như sắt, giao chiến đến bây giờ cũng chưa từng mở miệng nhận thua. Đương nhiên được nhận định là còn đang bên trong trạng thái giao chiến cùng xá muội, nói không chừng một chớp mắt tiếp theo liền sẽ nhảy dựng lên phản đòn một kích. Xá muội vì thủ thắng luận bàn mà tiếp tục ra tay là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý.”
“Tốt tốt tốt, một tên tiểu bối như ngươi, cũng dám làm càn ngay trước mặt lão tổ, phát ngôn bừa bãi, gia giáo Vương thị các ngươi là vậy sao?” Bá Quân lão tổ tức giận không thôi.
“Thật có lỗi, Vương Thủ Triết ta bất tài, chính là tộc trưởng Vương thị, cũng không phải tiểu bối mặc cho ngươi trách cứ.” Vương Thủ Triết bình tĩnh không lay động nói: “Về phần nói đến làm càn, tộc trưởng hai nhà Lưu Triệu Lưu Thắng Nghiệp, Triệu Tiến Hiền, há miệng là Vương Lung Yên, ngậm miệng là Vương Lung Yên, đó là tùy tiện ương ngạnh biết bao. Bổn tộc trưởng không có theo thường lệ gọi ngươi một tiếng Triệu Bá Quân, đã là rất biết kềm chế rồi.”
Bá Quân lão tổ tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy: “Vương Thủ Triết, ý của ngươi là không định thả tằng chắt trai của ta ra sao?”
“Còn đang trong giao chiến, cũng không tới phiên ta làm chủ.” Vương Thủ Triết quay đầu lại nói: “Lạc Tĩnh à, ngươi và Triệu Đỉnh Đằng kia tiếp tục chiến đấu cho tốt, đừng làm mất mặt Vương thị chúng ta. Đúng rồi, ta thấy Triệu Đỉnh Đằng kia có thiên phú dị bẩm, ý chí vô cùng kiên định, chỉ sợ trong người mang một loại huyết mạch chiến thể nào đó. Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để cho người ta lật ngược tình thế.”
“Vâng, Tứ ca ca.” Vương Lạc Tĩnh khéo léo lên tiếng, sau đó vẻ mặt thành thật và nghiêm túc tiếp tục thổi trùng địch, dẫn các loại độc trùng Linh Phong bắt đầu tiến công về phía Triệu Đỉnh Đằng.
Hai huynh muội đàng hoàng chững chạc như thế, người xướng người họa mở mắt nói lời bịa đặt. Để trong lòng Mãng lão tổ một bên cũng không khỏi có chút co lại, trước đó nghe đủ chuyện về Thủ Triết, luôn cảm thấy Lung Yên cô nãi nãi và Công Tôn Huệ có chút khuếch đại.