“Triệu Đỉnh Đằng con ta thuở nhỏ chuyên cần Huyền Vũ chiến kỹ, thế nhưng cũng chỉ ép Vương Lạc Thu kia một đầu, xuất chiến luận bàn cũng không nắm chắc tất thắng.” Triệu Tiến Hiền bình chân như vại tính toán nói: “Bên trong thế hệ trẻ, chúng ta không thể để thua. Đỉnh Đằng!”
Sau lưng hắn, một thiếu niên lưng hùm vai gấu đi ra, ồm ồm nói: “Hài nhi có mặt.”
“Ngươi đi khiêu chiến một tiểu cô nương xuất khẩu cuồng ngôn khác.”
“Cái này. . . Hài nhi muốn đánh người vừa rồi, nàng rất mạnh, rất thú vị.”
“Nghe lời đi. Chúng ta không thể để thua nữa.”
“Được.” Thiếu niên hùng tráng Triệu Đỉnh Đằng kia khá là bất đắc dĩ, lúc này đi tới trên quảng trường, hướng về phía Vương thị quát: “Cô nương kia ngươi xuống đây một chút, chúng ta luận bàn.”
Dứt lời, ngón tay chỉ về phía Vương Lạc Tĩnh xa xa.
“Ta?” Vương Lạc Tĩnh có chút kinh ngạc.
“Không sai, chính là ngươi.” Triệu Đỉnh Đằng ong ong nói: “Lúc đầu ta muốn đánh con nhỏ cọp cái vừa rồi kia. Thế nhưng cha ta nói không được thua, cũng chỉ có thể đánh ngươi mà thôi.”
Hiện trường yên tĩnh.
Mấy hơi thở sau, xung quanh mới bạo phát ra tiếng ồn ào cười to. Thiếu niên này có cần thành thật như vậy không?
Ngay cả Vương Thủ Triết đều giật giật khóe miệng. Nghe đồn đích trưởng tử thế hệ này của Triệu thị Triệu Đỉnh Đằng không giỏi giao tiếp, tương đối sa vào trong việc tu luyện.
Lại không nghĩ, vậy mà ngu ngơ như thế.
Có điều tiểu tử này trung khí hùng hậu, thể trạng khôi ngô tráng kiện, đi đứng vững vàng. Hiển nhiên kiến thức cơ bản cũng không quá tệ.
Vương Lạc Thu vừa nhìn thấy đối thủ này, lúc này nóng lòng không đợi được, cảm thấy hứng thú: “Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta tới đánh, ta sẽ nhường cho ngươi một chút.” Vì ra sân, ngay cả việc người ta bảo nàng là nhỏ cọp cái cũng đều không so đo.
Nhưng nàng còn chưa nói xong, liền bị Vương Lạc Tĩnh kéo ra sau lưng: “Thôi thôi thôi, ngươi cũng đã đánh một trận rồi, hiện tại đến phiên ta.”
Nói xong, không chờ Vương Lạc Thu có phản ứng, Vương Lạc Tĩnh liền soạt soạt soạt chạy xuống bậc thang, đi đến trên quảng trường, nói với Triệu Đỉnh Đằng kia: “Vương thị Lạc Tĩnh, xin chỉ giáo.”
Vương Lạc Thu thấy thế, miệng nhỏ đều bĩu lên, hối tiếc không thôi nói: “Sớm biết còn có người không biết sống chết ra ứng chiến, ta liền không nên trở về.”
Vương Thủ Triết ở một bên âm thầm buồn cười, ai bảo nha đầu ngươi đắc ý? Thắng thì thắng, lại còn phải trang bức một đợt, thế mà lại học Vương Thủ Triết hắn đi đường, học thì học được, còn cố ý khuếch đại tư thái.
“Lục tỷ tỷ đã rất lợi hại rồi.” Vương Lạc Lam sùng bái nói: “Chờ Lạc Lam trưởng thành, cũng phải lợi hại giống như Lục tỷ tỷ.”
Lời khen này khiến mặt mày Vương Lạc Thu hớn hở lên, nàng chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu, một bộ giọng điệu chỉ điểm giang sơn nói: “Cũng chỉ tạm được. Lạc Lam, ta nói với muội, bởi vì cái gọi là sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân, đi con đường Đế lộ vô địch, tất nhiên sẽ có long đong và khó khăn, chỉ cần kiên...”
“Được rồi, đừng làm hư tiểu bát.” Vương Thủ Triết đánh gãy, không đợi nàng trở mặt, nói: “Lần này ngươi xuất chiến, chiến quả không tệ, tính ngươi 50 điểm công huân.”
Lại còn có công huân? Tròng mắt Vương Lạc Thu hơi híp, vui vẻ đến lúm đồng tiền nhỏ cũng bật cười, nhưng nàng vẫn còn cò kè mặc cả nói: “Chỉ 50 điểm thôi sao? Đây chính là đích trưởng tử nha, chỉ đáng giá như thế thôi sao?”
Ba chữ đích trưởng tử, nàng đặc biệt nhấn mạnh trọng âm. Giống như đang cường điệu, đích trưởng tử thế nhưng rất đáng tiền! Vương Thủ Triết ngươi cũng là đích trưởng tử đó.
“Đó chính là hàng lởm, còn không bằng tán tu ngươi đánh lúc trước. Ta chỉ là đang giúp đỡ ngươi, ngươi không muốn thì thôi vậy.”
“Muốn muốn, 50 thì 50.” Vương Lạc Thu bất đắc dĩ nói: “Vương Lạc Tĩnh đánh tên kia, trị giá bao nhiêu?”
“Tiểu tử Triệu Đỉnh Đằng kia nội tình hùng hậu, không phải nhân vật đơn giản.” Biểu lộ của Vương Thủ Triết có chút ngưng trọng nói: “Nhìn tình hình chiến đấu thực tế và biểu hiện của hắn, dự tính ít nhất trị giá 100 điểm công huân.”
Một, một trăm điểm?
Mắt Vương Lạc Thu tối sầm lại, lung lay sắp đổ, hối hận đến đứt cả ruột. Sớm biết như thế, oẳn tù tì thua thì tốt bao nhiêu? Không còn muốn sống nữa!
“Triệu thị Triệu Đỉnh Đằng.” Triệu Đỉnh Đằng ngu ngơ cười một tiếng nói: “Cô nương, ngươi dùng binh khí gì?”
“Hả?” Vương Lạc Tĩnh không hiểu: “Ta không am hiểu binh khí.”
“Đã như vậy, ta liền không khách khí.” Triệu Đỉnh Đằng nói xong, vẫy vẫy tay. Lập tức liền có một gia tướng khiêng binh khí của hắn tới, kia là hai thanh đại chùy tám mặt!
Lúc này, người vây xem ồn ào lên, nói tiểu cô nương người ta đều không cần binh khí, ngươi cao lớn có thể so với tráng hán, lại còn dùng hai thanh đại chùy? Đây không phải là khi dễ người sao?
Mặt mũi đâu?
Còn không bằng cả Lưu Vĩnh Hạo vừa rồi, chí ít người ta còn biết tay không tấc sắt đấu với tay không tấc sắt.
Đáng tiếc, những lời giễu cợt kia không hề có tác dụng đối với Triệu Đỉnh Đằng, hắn tiếp tục ngu ngơ cười, mang theo hai thanh đại chùy trĩu nặng nói: “Cô nương, xin chỉ giáo.”
Vương Lạc Tĩnh đổ một giọt mồ hôi lạnh.
Gia hỏa này là ngu thật hay là giả vờ ngốc? Cảm giác dưới bề ngoài ngốc nghếch kia, giống như cất giấu một tia gian xảo.
Phải cẩn thận.
Nếu như để thuyền lật trong mương, sẽ bị Vương Lạc Thu chê cười chết.
“Xin chỉ giáo.” Vương Lạc Thu cũng bày ra tư thái, rút ra một thanh đoản kiếm thép tinh, đây chính là thứ nàng tốn công huân đổi lấy.