Đương nhiên, sở dĩ ông ta không biết xấu hổ liều mạng bám Vương Phú Quý như vậy cũng là vì bây giờ Vương Phú Quý là nhân vật rất có quyền thế ở Tiên Triều, nghe nói ngay cả Tiên Hoàng bệ hạ cũng thầm khen hắn tiền đồ vô lượng.
"Cái này, Chí Đức...huynh." Vương Phú Quý chần chừ một lúc, vẫn từ bỏ việc sửa chữa xưng hô, lắc đầu nói: "Bờ sông rộng lớn, tuy rất nhiều nơi đổ bộ khó khăn nhưng không làm khó được Ma Thi chiến đoàn. Huống hồ vị trí Ưng Ninh Bảo chúng ta hiểm yếu, chính là nơi dễ thủ khó công, có thủ quân phối hợp cùng tác chiến, có thể giảm thiểu tổn thất của quân ta."
Mọi người bồi dưỡng tộc nhân tộc binh đều không dễ dàng, huống chi đó cũng là mạng người rành rành, trong phạm vi có khả năng, hắn đương nhiên phải tận hết khả năng giảm thiểu hi sinh.
"Phú Quý lão tổ nhà ta chính là người đôn hậu, thương tướng sĩ dưới trướng." Một bên khác, một vị đại lão Thần Thông cảnh tên Vương Vũ Hiên vui vẻ cảm khái: "Có thể theo Phú Quý lão tổ cùng tác chiến, chính là phúc khí cả đời của Vũ Hiên."
Ở Trường Ninh Vương thị, đời chữ "Vũ" là trưởng bối.