TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 170: Đá Đặt Chân Trên Đế Lộ (2)

Nếu muốn chân chính lắng lại tình hình tai nạn, chỉ mời chào nhiều công nhân như vậy cũng không đủ. Còn phải khuếch trương đội ngũ, thuyền nạo vét còn phải tăng lên. Ít nhất, toàn bộ đội ngũ làm việc đạt đến hai, ba ngàn người.

Với tình hình sức sản xuất tương đối thấp triển khai đại công trình, rất không dễ dàng, vận dụng rất nhiều nhân lực vật lực mà tiến độ cũng chậm chạp.

Nhưng mà loại công trình cơ sở như nạo vét lấp đất này, ngoại trừ có thể làm ra dây chuyền sản xuất thi công, cũng không còn biện pháp quá tốt, hắn cũng không có năng lực chế tạo ra máy xúc cỡ lớn.

Sau khi Liễu Viễn Duệ dạo hồ thỏa mãn, thuyền ô bồng trở về chủ trạch.

Lúc này, Vương Trung phái người đến đây bẩm báo, tán tu lúc trước giết chết một nhà phú nông, đã tra ra vị trí ẩn núp. Ngay tại một nhà kho vắng vẻ cách bến đò Định Bồ không xa.

Ánh mắt Vương Thủ Triết run lên, hiện ra sát ý.

Hắn cũng không kỳ thị tán tu, rất nhiều tán tu cũng trải qua không dễ dàng. Nhưng mà, hắn hận nhất là những tán tu không chút kiêng kỵ phạm án, sau đó ôm tâm tính phủi mông một cái rời khỏi.

...

Thời gian trôi qua.

Một nhà kho vắng vẻ, là nơi thế gia nào đó chuyên môn dùng để trữ cá ướp muối, cá xông khói.

Gần đây lượng tiêu thụ của cá xông khói các loại vô cùng tốt, tồn kho đã dời đi hết, nhưng mà vẫn đầy mùi hôi tanh.

Mấy tán tu có sắc mặt hung hãn, cũng hữu khí vô lực ngồi đó, sĩ khí có chút giảm sút.

“Lão đại, bên Lưu thị còn chưa có tin tức sao?” Một hán tử hơn 30 tuổi lo nghĩ nói:

“Không phải chỉ là an bài một chiếc thuyền sang sông, thực sự khó như vậy sao?”

“Vương thị không biết bị sao, lại để cho Phó Trấn Thủ Sứ Vương Định Tộc phong tỏa bến đò Định Bồ, ngay cả một vài bến đò nhỏ lẻ đều phái quan binh trấn giữ, rõ ràng chính là nhằm vào chúng ta.” Một tán tu trung niên hơn 40 tuổi, trên mặt có sẹo mặt lạnh nói:

“Mọi người cố gắng nhịn một chút, chịu đựng qua cơn sóng này là được.”

“Lão đại, ta nghe nói Vương thị và Lưu thị...” Lại có một tán tu rầu rĩ nói:

“Ngài nói, Lưu thị có thể giết chúng ta diệt khẩu hay không?”

“Bọn họ dám ư!” Tán tu có vết sẹo đao kia cười lạnh nói:

“Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên vì Lưu thị làm một vài chuyện không thể lộ diện. Trong tay của ta đã sớm giữ lại đủ loại chứng cứ. Một khi chúng ta xảy ra chuyện, liền sẽ có người đem chứng cứ đưa cho Phó Trấn Thủ Sứ Vương Định Tộc. Lấy quan hệ của Vương thị và Lưu thị, tất nhiên sẽ không bỏ qua.”

Tán tu lăn lộn khắp thế giới, nơi nào có lợi ích liền tới nơi đó, trong đó hiển nhiên cũng không thể thiếu người làm tay sai cho thế gia, đã nghe thấy rất nhiều chuyện qua cầu rút ván giết người diệt khẩu.

Bởi vậy, tán tu cũng không phải đồ ngốc gì, lấy tiền làm việc cho ngươi cũng được, nhưng mà muốn ăn xong lau sạch sẽ thì gần như không có khả năng. Tán tu có thể lăn lộn còn sống đến mấy chục tuổi, ai ai cũng đều thành tinh, hung hiểm mà bọn họ trải qua trong cuộc đời há tử đệ thế gia có thể so sánh?

“Lão đại anh minh, lão đại anh minh. Sau khi an toàn, nhất định phải cắt một miếng thịt từ trên người Lưu thị xuống.”

Mấy tán tu còn lại cũng đều thở dài một hơi, nhao nhao mở miệng khen lão đại, mắng chửi Lưu thị.

Nhẫn nại một chút cũng không sao, chịu đựng qua cơn sóng dữ là được. Vương thị hẳn cũng chỉ là làm dáng một chút, xoát một đợt danh vọng mà thôi, người chết cũng không phải phú nông bên trong địa phận quản lý của nhà ngươi.

Đúng vào lúc này.

“Ba! Ba! Ba!”

Tiếng vỗ tay vang lên, cùng lúc đó, bên ngoài truyền tới giọng nói của một nam tử trẻ tuổi:

“Các ngươi đã nghe thấy rồi chứ, đám tán tu này làm việc ra sao? Đều học tập một chút, mọi chuyện đều phải lưu lại một đường lui cho mình, đây là điều cần biết để sinh tồn.”

“Vâng, tứ ca.” Hai nam hài tử ngoan ngoãn trả lời.

“Đừng nói nhiều, động thủ cho xong chuyện.”

“Lạc Thu, Tứ ca ca nói rất có đạo lý. Coi như ngươi lợi hại hơn nữa, trên thế giới này cũng sẽ có người lợi hại hơn ngươi.”

Sắc mặt đám tán tu kia đều trở nên vô cùng khó coi.

Trái lại khí độ của tán tu mặt sẹo cầm đầu có chút trầm ổn:

“Nếu như các hạ đã tìm tới cửa, chắc là có chuẩn bị mà đến, không bằng mọi người nói chuyện một chút.”

Trong lúc nói chuyện, Vương Thủ Triết mang theo hai đệ đệ, hai muội muội cùng nhau đi vào nhà kho.

Hắn cũng không có trực tiếp trả lời tán tu, mà tiếp tục nói với các đệ đệ muội muội:

“Các ngươi phải nhớ cho kỹ, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Trụ Hiên lão tổ Vương thị chúng ta xuôi nam mở rộng Bình An trấn, chém yêu thú mở cương thổ, để cho tử đệ Vương thị ta và ngàn vạn bình dân có một mảnh đất sinh tồn. Những tử tôn hậu duệ chúng ta, không dám nói sánh ngang cùng công huân của lão tổ tông, nhưng cũng phải bảo vệ cẩn thận nhà của chúng ta, giữ vững ranh giới cuối cùng của chúng ta, chớ có khiến lão tổ tông hổ thẹn.”

“Các ngươi phải nhớ cho kỹ, loại gia tộc như Lưu thị Triệu thị kia làm việc không để ý chuẩn mực, không có ranh giới cuối cùng chút nào.” Vương Thủ Triết bình tĩnh nói:

“Hung hăng ngang ngược được nhất thời, lại phách lối không được một thế. Những tộc nhân kia sớm muộn sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho toàn thể gia tộc.”

“Vâng, Tứ ca ca.” Vương Lạc Tĩnh gật đầu liên tục.

Vương Thủ Dũng, Vương Thủ Liêm cũng có chút kích động, sắc mặt hưng phấn có chút ửng hồng. Vương thị chúng ta là thế gia dòng chính do Trụ Hiên lão tổ truyền thừa xuống, hoàn toàn không giống với loại gia tộc lang sói như Lưu thị Triệu thị kia.

“Ta, Vương Lạc Thu, các ngươi không cần nhớ kỹ tên của ta.” Trong đôi mắt Vương Lạc Thu bạo phát ra khí tức lăng lệ hung hãn:

“Ta gánh vác mong đợi của lão tổ tông ở trên trời, phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng quật khởi gia tộc Vương thị. Những nhân vật phản diện tiểu lâu la như các ngươi, đều là đá đặt chân, quái kinh nghiệm trên con đường thành Đế của bản tiểu thư!”

“Oanh!”

Vương Lạc Thu giống như là một phát đạn pháo, vọt vào trong đám tán tu.

Khóe miệng Vương Thủ Triết giật một cái.

Tiểu cô nãi nãi này có thể đừng nóng vội hay không, ta vẫn còn chưa kết thúc công cuộc giáo dục cảm giác vinh quang gia tộc và tam quan đúng đắn đâu?

Cô nương này quá nóng nảy rồi!